Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

Chào mừng bạn đến với
»»--http://dolls.forumvi.net--««
Cộng Đồng DF - Chúc các bạn vui vẻ!

» Nếu đã có tài khoản, đăng nhập tại đây:«

» Chưa có tài khoản? Nhấn vào đây để đăng ký «
Share|
Tiêuđề

Khoảng cách

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giảThông điệp
Khoảng cách P_top110

[Dolls Family]

chiecbanhngotngao
chiecbanhngotngao

Sex Sex : Nữ
Posts Posts : 40
Tiền Tiền : 211
Thanks Thanks : 11

Khoảng cách P_bott11
Bài gửiTiêu đề: Khoảng cách Khoảng cách EmptyTue May 04, 2010 9:35 am


Khoảng cách


Hắn không tìm thấy được tình người, ngay cả trong
bản thân chính hắn!


[1]
Hắn bước ra khỏi cánh cổng sắt cao
to và lạnh lùng.

Mắt hắn nhắm lại, hít một hơi thật sâu, miệng hắn nở một
nụ cười ...

... gọi tên thế nào nhỉ ...?

Gượng gạo?

Chắc
thế ...

Hắn bước đi.

Không quay đầu nhìn lại ... cái nơi đã chôn
vùi của hắn tất cả ... cuộc đời, hoài bão, tuổi xuân và cả tình yêu
...

[2]

Hắn ngây thơ thật.

Hắn cứ tưởng chỉ cần hắn bước ra
khỏi cái "địa ngục" ấy thì cuộc đời sẽ lại giang tay ra cho hắn ư?

Ôi,
không!

Đã 5 năm rồi.

Đã 5 năm được "tôi rèn" trong cái chốn tăm
tối, khốn nạn ấy, thế mà sao hắn vẫn còn có những suy nghĩ ngu ngốc và khờ dại
đến thế kia chứ?

Dung nạp ư?

Chào đón à?

Không!

Với
một thằng tù thì sự đối xử ấy lại càng đặc biệt hơn nhiều
...!!!

[3]

Hắn không bằng cấp.

Không tiền.

Không
thân thích.

Hắn chẳng có gì, người một gương mặt hiền lành được gắn cho
cái "mác" ... tù!!!

Đi đến đâu hắn cũng chỉ nhận được những cái lắc đầu
nguầy nguậy ... đúng nghĩa nguầy nguậy ... Cứ như thể người ta sợ, nếu không lắc
"tích cực" như thế, thì chỉ năm phút sau thôi, họ sẽ bị hắn cướp của, hoặc là
bóp cổ chết.

Hắn bắt đầu cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình còn tệ hại
hơn cả khi còn ở trong tù. Trong đấy, hắn được ăn cơm, được lao động, được học
nghề! Còn ở đây, ko cơm ăn, ko nghề nghiệp, chẳng ai cho hắn cơ hội, dù chỉ là
cơ hội để mở miệng nói một lời!

Hắn cảm thấy mình trở nên thừa thãi và bế
tắc.

Hắn không tìm thấy được tình người, ngay cả trong bản thân chính
hắn! Làm sao mà tìm thấy được, khi trong mắt hắn, mọi người xung quanh đều là
người xấu! Và hắn, hắn lúc nào cũng xù lông lên để tự bảo vệ lấy
mình!

...

Mà không.

Hắn nhớ ra rồi.

Vẫn
còn.

[4]

Đôi chân tê dại dẫn hắn đến một ngôi nhà nhỏ.

...
Nhà của một người ...

Với hắn, cô lúc nào cũng là một thiên thần xinh xắn
và nhỏ bé!

Hắn nép vào gốc cây bên đường, nhìn về phía nhà cô! Hắn nhớ
cái gốc cây này, đã bao lần ...

"Em còn ở đây không?"

Hắn vừa chợt
nghĩ, thì một chiếc xe trờ tới, dừng ngay trước cửa nhà. Hốt hỏang, hắn lách
mình vào bóng tối.

Là cô!

Đúng rồi!

Là cô!

Ánh đèn
đường yếu ớt không thể ngăn hắn nhận ra cái dáng hình quen thuộc của người con
gái đã nằm ngoan trong tim hắn suốt hơn 2 năm trời!

... hơn 7 năm chứ nhỉ
...???

Trong suốt 5 năm qua, đã bao giờ hắn thôi không nghĩ đến cô
đâu?

Thế mà đã 7 năm ...

... tay hắn bấu chặt lấy thân cây già
nua, xù xì ...

... gương mặt hắn ... xù xì, già nua ...

Hắn nhìn
cô đi vào nhà ... môi mím chặt ...

[5]

Nài nỉ đến khô cả cổ họng,
cuối cùng hắn cũng xin được một chân giữ xe dưới tòa nhà mà cô đang làm
việc.

Hằng ngày, hắn đội một cái nón lụp xụp che gần nửa khuôn mặt, để
chắc chắn rằng cô không nhìn thấy hắn.

Mà có phải cô gửi xe ở chỗ hắn
đâu. Cô để xe trong tầng hầm tòa nhà. Mỗi ngày cô chỉ chạy ngang chỗ hắn ngồi 1
lần vào buổi sáng, và 1 lần vào buổi chiều.

Thế mà hắn vẫn sợ.

Sợ
cô nhìn thấy.

Sợ cô nhận ra.

Hay chỉ đơn giản, hắn sợ cô nhận biết
được là có hắn ... hắn đang nhìn theo.

Hắn chẳng biết cô làm việc ở lầu
nào trong cái khối chữ nhật bốn tầng ấy. Nhưng, những lúc rảnh rỗi, hắn vẫn ngồi
đưa mắt lên, mong một ngày sẽ nhìn thấy cô nơi một ô cửa nào đó trong số những ô
cửa trên kia. Lúc đó, chắc là hắn sẽ cười, một nụ cười mãn nguyện.

Hắn cứ
nhìn như thế, lúc thì tầng một, lúc lại tầng ba! Mắt hắn dừng ở tầng nào thì hắn
lại tự cho rằng cô đang ở tầng ấy ... Và lại mơ mộng ...

... mơ
...

... để rồi hắn bị "đánh thức" thật nhanh ...

bởi ... dù cô ở
tầng ba, tầng hai, hay tầng một ... dù khoảng cách có là bao xa, thì vẫn cứ
là khỏang cách ...

... giữa hắn và cô ...

... hắn vẫn ngồi dưới
đây, và cô luôn ở trên kia ...

Mắt hắn nhìn xa xăm ........ buồn
.......

[6]

Một ngày đầu tuần, trời mát mẻ. Như một thói quen cố
hữu, hắn đứng nhìn lên tòa nhà, và thả hồn mình trôi theo những giấc mơ không
bao giờ có thật.

Bỗng, từ đâu cô đi về phía hắn.

Thấy dáng cô từ
xa đang đi thẳng về phía mình, hắn quýnh quáng đến tội nghiệp! Hắn cuống cuồng
đến mức không biết làm gì, kể cả cái việc kéo nón thấp xuống cũng chẳng kịp
nhớ!

Thế là hắn cứ đứng như trời trồng ra đó ... chờ cô đi tới
...

Cô ngày càng tiến gần hắn hơn ...

... 7 bước chân
...

... 6 bước ...

... 4 bước ...

... nửa bước
...

... Cô đi ngang qua hắn ...

... vai áo cô khẽ chạm vào vai hắn
...

... mắt cô có nhìn hắn ...

... nhưng ...

... chỉ là cái
nhìn lướt vội ...

Rồi cô lại tập trung vào câu chuyện rôm rả đang nói
cùng cô bạn đi chung.

Cô không nhận ra hắn!

Hắn, sau giây phút
thót tim, là cảm giác hụt hẫng bao trùm ... và nỗi đau đến lặng người
...

Hình như hắn vừa nghe thấy gì ...

... "Cưới" ...

Cưới
ư?

Ai cưới?

Cô à?

Không!

Không phải
đâu!

Nhưng ... rõ ràng cô vừa nói thế ...

... tuần sau
...

... tuần sau ...

Hắn đứng chôn chặt chân nhìn theo
...

Cô, nụ cười rạng rỡ trên môi!

Hắn muốn kêu thật to tên
cô!

Bây giờ, hắn lại muốn cô nhận ra hắn!

Hắn muốn chạy đến và ôm
lấy cô!

Hắn thèm khát biết bao được đứng trước mặt cô và nói ... "Anh
đây! Là anh đây!" ...

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng
..... Hắn sợ ...

... hắn .. sắp mất cô rồi ...

[7]

Hắn ngồi
kế bên cô tại một buổi hội thảo về nghề nghiệp dành cho sinh viên. Ngay từ lần
đầu tiên nói chuyện, hắn đã bị thu hút bởi sự tinh tế và thông minh ở
cô.

Sau những lần cùng nhau tham gia câu lạc bộ tiếng Anh, những chương
trình từ thiện, những chiều cafe bệt, hắn hòan tòan bị sự dịu dàng và dí dỏm
của cô chinh phục. Cô cũng dần dần thấy nhớ, thấy yêu sự chân thành và cầu tiến
của một chàng trai tỉnh lẻ như hắn.

Một năm trôi qua ngập tràn trong hạnh
phúc của tình yêu! Ai cũng thấy ghen tị với hắn và cô. Nhất là với hắn! Cô quá
xinh đẹp, lại thông minh!

Một buổi tối mùa hè 5 năm trước, một tên điên
nào đó đã đến tìm hắn với con dao trên tay.

Lý do chỉ vì hắn là người may
mắn được nhận lấy tình yêu của cô.

Cuối cùng của cuộc vật lộn: tên đó nằm
bất động! Còn hắn, bấn loạn với cán dao nằm trong tay mình!

Quá hoảng sợ,
hắn bỏ thành phố, trốn về quê!

Không thể sống mãi trong sự dằn vặt và ám
ảnh, hắn quyết định ra đầu thú và gánh chịu hình phạt cho hành động của
mình.

Hắn tìm cô!

Đáp lại ánh mắt lo lắng của cô là sự lạnh lùng
của hắn khi thông báo:

"Anh sắp đi Nhật!"

"Anh nói gì?" - cô tròn
xoe mắt nhìn hắn

"Anh đi xuất khẩu lao động!"

"Chuyện ... gì
vậy?"

"Sao ... lại vậy?"

"Ừ ... anh thích đi
..."

"..."

Mắt cô bắt đầu ngấn nước ...

"Anh nghĩ anh là
ai?"

"Anh nghĩ em là ai?"

"Sao lại tự mình quyết định như
thế?"

"Xin lỗi em ..."

"..."

Hắn đề nghị chia tay trong
sự ngỡ ngàng của cô. Cô không nói gì trước lời đề nghị của hắn. Cô chỉ nhìn
hắn ...

... nhìn thật sâu vào mắt hắn bằng một ánh mắt mà đến tận lúc
chết có lẽ hắn cũng không thể nào quên được ...

... cái nhìn đau đớn ...
nghẹn ngào ...

... cái nhìn như muốn soi thấu tâm can ...

... cái
nhìn bóp nghẹt trái tim hắn ...

"... được ... nếu .. anh muốn
..."

Rồi cô đứng lên.

Bỏ đi.

Cô rời xa hắn.

Hắn ngồi
lại, môi mím chặt, đôi mắt ráo hoảnh.

Hắn rất muốn, nhưng lại không dám
quay lại.

Hắn sợ ... sợ phải tận mắt nhìn thấy người yêu thương đi từng
bước ra khỏi đời mình ...

[8]

Ngày cưới của cô, hắn đứng nơi gốc
cây ngày xưa nhìn sang.

Cô thật rạng rỡ, thật xinh đẹp bên cạnh người cô
yêu. Niềm hạnh phúc ánh lên trên môi cô cười.

Hắn ngồi bệt xuống đất
...

... ánh mắt đau đớn ngày nào lại trở về ... rõ mồn một trong tâm trí
hắn ...

Hắn lấy tay ôm ngực mình ...

... cúi đầu ...

...
người hắn run lên ...

... nước mắt ...

... nỗi đau vỡ òa
...

[9]

Một ngày mưa dầm của 6 năm sau đó, một người phụ nữ trong
bộ dạng ướt sũng tìm đến tiệm điện của hắn.

Dù thời gian có qua đi và
cuộc sống có tàn phá con người đến mức nào, thì hắn vẫn có thể nhận ra đôi mắt
ấy ... và cả cái nhìn ấy nữa ...

Lại là cái nhìn của hơn 10 năm
trước!

Cô đến, chẳng báo trước, cũng chẳng chào hỏi.

Cô bước vào
khi hắn đang lui cui dọn dẹp mớ dụng cụ lộn xộn đang nằm ngổn ngang dưới
đất.

Hắn ngẩng lên ...

"... Anh ..."

Tim hắn run
lên!

Tay chân hắn run lên!

Hắn thấy ngỡ ngàng!

Hắn
vui!

Hắn mừng!

Ôi ... nói chung là cảm xúc lộn xộn và khó
tả.

Rót cho cô ly nước nóng, hắn nhẹ nhàng:

"Bất ngờ
quá!"

"Sao em biết anh ở đây mà tìm hay vậy?"

"Tuần trước em gặp
anh Thịnh, bạn cũ ..." - cô nói, mắt vẫn không rời hắn

"À ... Th.ị..nh
... " - hắn nhìn ra ngoài mưa, tránh đi cái nhìn của cô

"Thiệt ... bất
ngờ quá .. anh .. cũng không biết nên hỏi em cái gì nữa ... À, cuộc sống em thế
nào? Gia đình? Công việc? Chắc là ổn hết hả?"

Cô vẫn nhìn hắn ... chằm
chằm ...

Gương mặt đau khổ ...

... cô khóc ...

"Sao anh lúc
nào cũng tự mình quyết định?"

"..."

"... em .. đã nghe chuyện
..."

"... em không thể tin được ... là .. anh đã giấu em bao lâu
..."

" ... em .. xin lỗi ..."

"Thôi mà, có gì mà em xin lỗi
..."

"..."

"Em hạnh phúc không?"

"Ừ ... em hạnh
phúc!"

"Vậy tốt quá!"

"..."

"... nếu như anh không làm thế
... và em không nghĩ vậy ... mọi chuyện có lẽ đã khác ..."

".. em không
biết anh đã ước điều đó bao nhiêu lần đâu ..." - hắn cười chua chát

Hắn
nhìn tay cô, chiếc nhẫn cưới nằm gọn gàng trên ngón tay thon dài.

Giữa
tay hắn và tay cô chỉ cách nhau có một ly nước, nhưng ... sao hắn lại thấy cô xa
vời vợi thế này ...

Người phụ nữ từ bếp bước lên. Cô vội lau nước mắt và
cúi đầu chào.

"Bạn anh à?" - người phụ nữ vừa chào cô, vừa hỏi
hắn

"Ừ, bạn anh! Hơn chục năm rồi mới gặp lại!"

Hỏi xong người phụ
nữ chào, rồi lại quay xuống bếp.

Cô nhìn theo ...

"Anh .. hạnh
phúc chứ?"

"... ừ ..."

...

Mưa tạnh.

Cô chào ra về,
và hẹn ngày bạn bè cũ gặp lại

Hắn tiễn cô ra cửa, và đứng nhìn theo dáng
cô ...

... càng lúc càng xa ...

"Thi ơi!" - hắn nói vọng xuống
bếp, mắt vẫn nhìn theo cô

"Sao anh?"

"Xong chưa?"

"Xong rồi
thì gọi chồng em qua nha, anh đi mua bia đây!"

Hắn theo sau cô .. một
quãng khá xa ...

Giữa hắn và cô luôn luôn là một quãng khá xa
...

... nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ cô ...

.. Vì .. cô chẳng
ở đâu xa, mà ở ngay đây ... trong trái tim hắn ....

Thấy bài viết hay không? Hãy cảm ơn chiecbanhngotngao bằng cách bấm vào "" nhé ^^

Về Đầu Trang Go down

Gửi bài mớiTrả lời chủ đề này
Tiêuđề

Khoảng cách

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

.::Host up ảnh miểnphí: Clickhere! - Hướng dẩn sử dụng Diễn đàn:Clickhere!::.
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: .:Giải Trí:. :: Truyện ngắn-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất